- Ê mày, đi về nhớ là phải lợi hại hơn trước nghe chưa!
- Hà hà... yên tâm
đi, zìa rùi tao "nhai đầu" mày trước tiên.
Đó là lời dặn dò của con bạn khi mình chuẩn bị cho
chuyến du hí vào ngày mai của mình.
Lúc thời sinh viên muốn đi chơi đủ thứ nơi nhưng kẹt
cái là không có tiền mà đi, bây giờ đi làm rồi, không dư giả là mấy nhưng ít nhất
đó là số tiền mình kiếm được trong khoảng thời gian ngắn mình làm tại công ty đầu
tiên từ khi ra trường đến giờ. Kể ra thì cũng một năm rồi chứ ít gì nữa.
Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào còn chân ướt
chân ráo vào công ty, giờ chân chưa có khô mà đã ra đi rồi. Ừ thì đành bước đi
vậy, mặc kệ ai nghĩ mình như thế nào thì nghĩ, một khi đã quyết định thì khó mà
cưỡng lại cái tính “bộp chộp” này của mình. Thôi mặc kệ, cứ bước tiếp, bước
trên con đường mà mình thật sự có thể ăn cũng nó mà ngủ cũng là nó, tắm cùng
nó, bla..bla.... Tất tần tật về nó thì mình mới có thể lâu dài với nó nữa.
Hồi hộp quá, sắp tới mình sẽ được đến những nơi được
coi là thanh tịnh để lắng nghe con tim, lý trí của mình “la làng” ngay trong
chính con người mình. Sau đó sẽ được đi chu du khắp những ngóc ngách, hẻm hóc để
thưởng thức những món ăn mà mình rất chi là thích. Úi chà chà... nghĩ thui cũng
thấy nước miếng cứ chảy ra ực ực.... Bún đỏ ơi, bánh khọt ơi, Nem nướng ơi, Gỏi
khô bò ơi, Chè thái ơi, Trái cây dĩa ơi,... Hãy chờ tao nha! Tâm hồn ăn uống của
mình nó cứ nhắc mình hoài, kiểu này sao ốm được đây chời.... Hic... “Khi nào em
45kg anh sẽ lấy em- Ox tui bắt chước cái câu truyện trên facebook rùi chèn ép
tui vậy đây” Mặc kệ, GHÉT.... không lấy thì thôi! Chứ nghĩ sao mà từ 60kg mà
quay lại 45kg như xưa được.
Bến đỗ cuối cùng của mình là nhà mình, về nhà nhất định
mình sẽ cố gắng giúp ba mẹ thật nhiều: nào là móc quả cacao để luyện “nhất
dương chỉ” để lên Sài Gòn không bị bắt nạt nữa. Mình sẽ chăm những chú lơn iu của
papa mình tốt hơn để mí em đó làm vốn kinh doanh cho mình nữa chứ! Mình sẽ chăm
dọn dẹp nhà cửa để con em mình nó chuyên tâm cho kì thi tốt nghiệp với đại học
sắp tới nè. Úi chời ơi, sao mà nhiều quá nhưng mình sẽ cố gắng. Cố gắng hết
mình vì gia đình thân iu của mình.
Sau khi kết thúc chuyến đi này, nhất định mình phải
cố gắng hết sức mình để hoàn thành tất cả những mục tiêu trong năm này của
mình. Mặc kệ những con người đã làm mình đau, mặc kệ những lời ra tiếng vào những
những người rảnh rỗi, bla...bla...
TÔI – 24 tuổi, cái tuổi không phải lớn những cũng đến
lúc phải có một tài chính ổn định, một tương lai tươi sáng rồi. Cố lên nhé TÔI
ơi!
1 nhận xét:
Nhai đầu ai đấy hử Ka Bờ Thảo kia! Oánh cho bi giờ.
Tuy nhỏ hơn mày 1 tuổi mà xưa giờ tao vẫn thích và luôn kêu mày bằng "mày". Tuy ít "kg" hơn mày nhưng tao không sợ mày nhai đầu đâu nha!
Haha! Đi chơi tịnh tâm j mà mới nói được 2 câu tịnh tâm thì đã hết 4 câu nào là:bún đỏ, gỏi khô bò, nem nướng, trái cây dĩa,..Là sao? Là sao? Hả mày!...!...!
Rồi kiểu này là tao bik mày sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa về cái gì rồi à nha nha!
Thôi giỡn vậy thôi chứ về nhà đợt này lâu thì thanh tịnh cái đầu óc, tâm hồn đi nha mày. Bỏ đi cái gì nên bỏ, làm cái gì nên làm thôi đừng lo nghĩ quá nhiều cái đầu mày không chứa hết nổi những suy nghĩ của mày đâu nên đừng có ép nó ko nó nổ tung ra bây giờ.
Cho tao gửi lời thăm ba má mày với pe Ba nha! À cả bác Cả nữa nha, cứ bảo là có con Chim, con Cò nó gửi lời hỏi thăm chắc là Bác Cả nhớ á! Hehe!
Đăng nhận xét