Tôi xông pha, rong ruổi cùng các đoàn tình nguyện đến với vùng miền để tìm hiểu phong tục tập quán cũng như đời sống của người dân. Tôi tận dụng mọi cơ hội để viết khi có thể, từ chuyện của anh chiến sĩ biên phòng, chuyện các em vùng cao Hà Giang bị lừa bán sang Trung Quốc...
Tôi có năng khiếu văn chương từ nhỏ, người đã phát hiện ra tố chất đó không ai khác chính là ba tôi. Cũng chính ba đã khơi dậy niềm đam mê, khát khao được viết và trở thành một nhà báo thực thụ trong tôi. Đó có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Ba cho tôi tiếp xúc với nhiều loại sách rất sớm, từ truyện cổ tích Việt Nam chọn lọc đến truyện cổ Grim. Gia đình tôi lúc bấy giờ lại quá khó khăn, ba ngoài công việc chính là làm ruộng còn đi phụ hồ thêm ở thị trấn; mẹ tôi đi đồng nát. Nhưng bấy nhiêu “đồng lương” ít ỏi đó cũng không kham nổi 8 miệng ăn trong nhà.
Những cuốn sách ba mang về cho tôi, giá tiền có thể đổi ngang gần 5 kg gạo. Vẫn biết là có nhiều lúc mẹ xót xa với việc ba mua sách đọc cho tôi nhưng ba vẫn giữ nguyên lập trường của mình “cho dù đói ăn, đói mặc nhưng nhất quyết không để các con đói đọc”.
Vận dụng những điều đã đọc, ngẫm nghĩ từ sách, tôi làm các bài kiểm tra, bài thi môn Văn với số điểm rất cao. Văn tôi thường được các thầy cô phê là "chân thực và có cảm xúc”. Tôi vẫn không ngừng đọc và đọc sách hàng ngày như một thói quen đã ngấm sâu vào trong người tôi như miếng ăn, giấc ngủ vậy.
Năm tôi học lớp 7, trường bắt đầu có thư viện, khỏi phải nói tôi vui như thế nào. Mặc dù thư viện chưa đa dạng các đầu sách tạp chí như bây giờ, nhưng cũng đủ thỏa mãn niềm đam mê đọc trong tôi. Đều đặn tuần hai buổi tôi đến thư viện để đọc sách. Tôi tiếp xúc được với các loại báo dành cho thiếu nhi, đọc những bài viết của các bạn cùng lứa tuổi tôi thấy các bạn thật giỏi giang. Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi lúc đó là sẽ viết bài gửi báo.
Nhưng việc viết báo không dễ như tôi tưởng. Những lá thư tôi gửi đều đặn đến tòa soạn biệt tăm vô tích không có hồi âm. Tôi bắt đầu dừng việc viết báo của mình, ngẫm nghĩ cho sự thất bại đó. Nguyên nhân khiến các bài báo của tôi không được đăng là do đề tài viết quá cũ, đã có người khai thác trước đó, không sát với đời sống học đường.
Tôi bắt đầu chú ý hơn đến cách diễn đạt. Tôi mạnh dạn đến nhà cô giáo dạy văn nhờ cô tư vấn và nhận xét cho bài viết của mình. Tôi sướng ran người khi cô ủng hộ nhiệt tình việc viết báo của tôi. Cô hướng dẫn tôi tận tụy từ cách ngắt câu, đặt dấu câu sao cho hợp lý và cách chọn đề tài viết sao cho sát thực nhất đối với đời sống học đường.
Một buổi chiều nọ khi đang trở về từ thư viện, tôi nhận được bưu phẩm từ chú đưa thư. Trên tay tôi là phong bì có in hình logo của báo Thiếu niên tiền phong kèm giấy lĩnh nhuận bút 70 nghìn đồng. Tim tôi như ngừng đập, mắt tôi như mờ đi khi cầm trên tay số báo TNTP 16 năm 2002. Cái tên tôi nằm ngay ngắn dưới góc bài viết trên trang báo, tôi hạnh phúc vô cùng. Bài báo đầu tiên được đăng ấy tạo động lực cho tôi tiếp tục viết và viết. Tên tôi xuất hiện đều đều trên báo và tôi đã có một khoản nhuận bút khá khá để dành mua sách.
Những lá thư từ chị biên tập gửi về động viên, khuyên tôi càng cố gắng hơn nữa. Tôi chuyển qua viết cho các mảng đề tài như phóng sự, tản văn và cả làm thơ nữa. Bài tôi càng được đăng thường xuyên hơn. Tôi bắt đầu thấy mình có dấu hiệu mắc bệnh “ngôi sao”, tôi kênh kiệu khi nói chuyện với mọi người.
Tôi viết những vấn đề nóng bỏng và thiếu sự thật về ngôi trường mình đang học vì đơn giản lúc đó tôi nghĩ đã tạo được dấu ấn, thiện cảm đối với các anh chị biên tập viên trong tòa soạn thì các anh chị sẽ tin tôi tuyệt đối, với lại tôi ở xa thế này thì ai có hơi đâu mà kiểm chứng thông tin chứ.
Bẵng đi một tuần tôi nhận được điện thoại của tòa soạn và yêu cầu tôi nói rõ sự thật về vấn đề mà tôi đã viết trong bài. Tôi bắt đầu thấy hoang mang và thú nhận những điều tôi viết là sai sự thật. Bên kia đầu dây tôi thấy giọng chị biên tập buồn buồn “Cũng may bài báo chưa đăng lên, viết báo trước hết là cần sự trung thực em ạ”. Đó là một bài học quý báu cho tôi đến tận bây giờ.
Tôi mang ước vọng làm báo của mình vào đời. Cuối năm lớp 12 tôi đăng ký vào trường Nhân văn khoa Báo chí và đã đỗ. Tôi biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu của con đường ước mơ mà tôi đang lựa chọn. Tự nhủ mình không được ngủ quên trên chiến thắng, tôi lao vào học để lấy kiến thức và không ngừng rèn luyện để trở thành một nhà báo thực thụ.
Năm đầu tiên của đại học, để nâng cao thêm kỹ năng viết của mình, ngoài cộng tác cho một số tờ báo quen thuộc tôi còn đăng ký vào ban biên tập bản tin của trường. Quá trình làm việc cùng các anh chị khóa trên, các thầy cô kinh nghiệm thực sự tôi đã có một vốn về làm báo kha khá. Học báo, làm báo cũng giúp tôi càng có nhiều thú vui hơn. Tôi thấy mình nhanh nhạy hơn khi tiếp xúc một đề tài, một sự kiện, hiện tượng.
Tôi siêng viết hơn, tập thói quen viết hàng ngày. Mỗi ngày nếu không viết được một cái gì đó trong tôi bứt rứt vô cùng cho dù đó chỉ là một mẩu tin nhỏ, cho dù nó có thể không được đăng báo. Viết xong tôi đưa cho bạn bè đọc, những lời góp ý chân thành của họ giúp tay viết của tôi được cứng hơn. Biết bao đêm tôi ngồi hàng giờ để xâu lại các sự kiện, các mẩu tin cóp nhặt được trong ngày để viết thành một bài viết hoàn chỉnh mà không thấy mệt.
Tôi xông pha, rong ruổi cùng các đoàn tình nguyện đến với các vùng miền để tìm hiểu phong tục tập quán cũng như đời sống của người dân trên khắp tổ quốc. Tôi tận dụng mọi cơ hội để viết khi có thể, từ chuyện trường lớp, chuyện của anh chiến sỹ biên phòng, chuyện các các em vùng cao Hà Giang bị lừa bán sang Trung Quốc, chuyện thầy giáo trẻ tình nguyện lên vùng cao dạy chữ. Tất cả được tôi ghi chép cẩn thận và hoàn thành bài viết gửi về cho tòa soạn các báo.
Tính tôi cầu toàn, tôi muốn trở thành một nhà báo đa-zi-năng, đến với nghề tôi làm được nhiều lĩnh vực. Tôi muốn có được ngòi bút sắc sảo giống như nhà báo Ngô Bá Lục chuyên viết về đề tài giải trí, muốn có sự thông minh, sắc sảo, sáng tạo, nhạy bén với thực tế nghề nghiệp của nhà báo Tạ Bích Loan.
Với tôi bây giờ chỉ mới là bắt đầu, tôi luôn giữ trọn niềm đam mê, nghiêm túc, nhiệt thành với nghề. Để sống trọn với nghề và trở thành một nhà báo thực thụ tôi không ngừng đi và viết mỗi ngày. “Cuộc sống là một chuỗi những bài học quý giá mà chỉ khi thật sự trải nghiệm, bạn mới hiểu hết ý nghĩa của nó”, Ralph Waldo Emerson đã nói.
Mỗi lần nghĩ về nghề báo tôi càng thấm câu nói chân thành của nhà báo Hữu Thọ trong buổi giao lưu nghệ thuật với sinh viên báo chí: “Người nào tìm sự nhàn hạ trong nghề nghiệp thì xin đừng làm báo. Nếu tìm đến với nghề báo vì thích nổi tiếng hay để kiếm được nhiều tiền thì bạn không có cơ hội trở thành nhà báo thực sự. Bạn sẽ bị đào thải".
Đi nhiều, viết nhiều để trở thành nhà báo giỏi
Cao Ngọc Quỳnh
( VNEXPRESS)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét